Nguyên Thạch

Miền Đất Bạc

Mùa thu cũ nhớ ngày anh lặng lẻ
Tôi viết bài thơ lời tưởng niệm tặng anh.
Ngày ra đi không tiếng trống.
Không nhạc quân hành.
Thảm cỏ úa vài chiếc lá xanh làm phúng điếu.
Anh ra đi không mang theo giấc mơ huyền diệu.
Vỏn vẹn chỉ chiếc áo tù và manh chiếu phủ thân.
Hai chiến hữu đồng tù còng lưng thương tiếc ân cần.
Cũng kiệt sức trơ dần theo đói khát.
Mé rừng hoang,nơi anh nằm,miền đất bạc.
Sỏi đá khô cằn tan tác thê lương.
Bạn tù khiêng anh qụy ngã bên đường.
Anh không nặng nhưng hai thân gầy xương khiêng sao nổi.
Sức kiệt đất cằn bốn tay gầy xới vội.
Huyệt năm phân.
U uẩn một lối về.
Ngày anh đi không con cháu không hôn thê.
Âm thầm cô lẻ nẻo đường quê từ biệt.
Nước mắt hai bạn tù đã đuối mòn cạn kiệt.
Gió vi vu thương tiếc thoảng mênh mang.
Anh ra đi hồn lẻ nhập suối ngàn.
Đâu còn nữa thênh thang đường Tổ Quốc.
Chiều Việt Bắc dòng đời trôi tất bật.
Khối nhân gian vẫn vờ vật với đời.
Giã biệt anh .
Người bạn tù ơi.
Theo sau linh cữu chỉ đất trời gió lộng.
Chuyến viễn du ngàn thu nhưng trong tôi anh vẫn sống.

Nguyên Thạch

Được bạn: vdn 13.11.10 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Miền Đất Bạc"